Hôm qua là Thứ Bảy, tôi xuống Đồng Nai thăm gia đình chị gái và tiện thể đi dạo chơi đây đó cùng một người bạn ở Long Khánh.
Sáng sớm Chủ Nhật, tôi bắt xe từ Đồng Nai lên Sài Gòn, 10:30 đến nơi, cắn răng đặt Gojek vì dạo này Grab khó bắt quá, dù bản thân không thể ưa nổi người đang làm gương mặt đại diện cho nhãn hàng này.
Được một lúc thì có chú trung niên vui tính dễ chịu chạy tới “hốt đi”, ẻn ẻn một tẹo qua những con đường quen thuộc Điện Biên Phủ – Hàng Xanh – Đinh Bộ Lĩnh … là tới nhà. Hôm nay trời Sài Gòn xem chừng cũng dễ thương, nắng ráo, lãng đãng mây.
Lúc chờ trả tiền thừa và mũ bảo hiểm, chú buột miệng hỏi tôi lên đây đi học à, tôi thì cũng quen bị nhầm vậy rồi nên cũng ừ ừ dạ dạ đại, trong khi lần cuối xách ba-lô đi học là đã cách đây gần 8 năm.
Tự nhiên nghe vậy chú vỗ vai tôi nói nhỏ:
“nè lên Sài Gòn ráng học nha, thấy cực thì về nhà chơi, đừng có nản, nhanh lắm, không nghĩ linh tinh nha”
Rồi chú quay xe đón người khách tiếp theo.
Có vậy thôi mà khi lên phòng trọ của mình, khóa trái cửa, nằm trên chiếc giường quen thuộc, nghe tiếng con mèo ngáy nhè nhẹ vọng lên từ dưới gầm tủ quần áo bên cạnh, tôi nhìn trần nhà một lúc rồi bật khóc. Tôi có thể đoán được vì sao chú xe ôm nói những lời đấy.
9 ngày trước, một cậu bé 19 tuổi khi vừa đặt chân đến Sài Gòn chưa được bao lâu đã quyết định từ bỏ cuộc sống này mãi mãi.
Tôi không thắc mắc câu hỏi tại sao, vì cậu không phải người đầu tiên làm thế, và chắc chắn cậu cũng không phải người cuối cùng.
Continue reading tôi lại bị nhầm là sinh viên, nhưng tôi viết những dòng này không phải để khoe rằng trông mình vẫn còn trẻ
Like this:
Like Loading...