[Tản mạn điện ảnh] The Taste of Things (2023): vì sao ta thích xem phim về đồ ăn, dù ta không thể “nếm”?

Lưu ý: bài viết có tiết lộ trước một số nội dung quan trọng.

Thẳng thắn mà nói, tôi nghĩ rằng khán giả Việt Nam đang có lợi thế rất lớn khi Trần Anh Hùng – đạo diễn của The Taste of Things (2023) đang thực hiện khá nhiều bài phỏng vấn trên báo chí, như một phần trong chuỗi các hoạt động quảng bá bộ phim này tại chính quê hương anh trong thời gian gần đây. Vậy nên, với những ai có nhu cầu muốn thực sự “hiểu” thêm về bộ phim, “làm sáng tỏ” những điều còn mơ hồ về tác phẩm điện ảnh này, tôi nghĩ việc tìm đọc những bài phỏng vấn ấy sẽ là điều nên làm (tuy nhiên cũng đừng tin chúng hoàn toàn, ta đều hiểu cách báo chí có thể “bóp méo”, “chỉnh sửa” lời nói của ai đó để câu chuyện hấp dẫn hơn mà). Còn trong trường hợp bạn có nhu cầu “giải trí” cùng các bài phân tích “ý nghĩa” phim, khen chê một cách hơi kịch tính, đá xéo những suy nghĩ về “tự tôn dân tộc”, “làm nghệ thuật”, hay “mổ xẻ” từng câu nói để xem chúng có dụng ý gì … thì chắc chắn những gì tôi sắp viết ra đây cũng không phải thứ có thể làm bạn thỏa mãn.

Như trên tiêu đề, tôi chỉ muốn “mượn” bộ phim này để bàn về chuyện: tại sao những tác phẩm điện ảnh lấy đồ ăn / ẩm thực làm “nền” luôn là chủ đề được quan tâm & bàn luận (ít ra là với tôi), trong khi rõ ràng, so với những đề tài “nghệ thuật” khác như âm nhạc, thi ca hay thậm chí vũ kịch … thì rõ ràng 3 yếu tố làm nên một món ăn ngon là: mùi – vị – kết cấu, đều không thể được truyền tải hết thông qua kỹ thuật điện ảnh (ở thời điểm hiện tại).

Vậy thứ thật sự chúng ta đang nhìn thấy trên màn ảnh khi xem một bộ phim lấy đề tài ẩm thực là gì?

Continue reading [Tản mạn điện ảnh] The Taste of Things (2023): vì sao ta thích xem phim về đồ ăn, dù ta không thể “nếm”?

[Tản mạn điện ảnh] Đã hơn 20 năm và Xích Lô (1995) vẫn là bộ phim Việt Nam “kỳ lạ” nhất.

Lưu ý: bài viết có tiết lộ trước một số nội dung quan trọng.

Phim này nếu làm hỏng là người ta không cho tôi tiền làm phim nữa đâu, anh Lộc ạ!

Đạo diễn Trần Anh Hùng đã chia sẻ thật lòng với Lê Văn Lộc – nam diễn viên chính của Xích Lô như thế trước khi bấm máy. Và xui rủi làm sao, Xích Lô “hỏng” thật, “hỏng” đến mức cái lệnh cấm trình chiếu rộng rãi tại Việt Nam qua 2 thập kỷ rồi vẫn nằm nguyên đấy, chưa được gỡ bỏ. “Hỏng” đến mức sau này, khi Hùng “chuộc tội” bằng Mùa Hè Chiều Thẳng Đứng, vẫn chỉ như muối bỏ biển, chẳng được mấy ai quan tâm.

cyclo (2)

Continue reading [Tản mạn điện ảnh] Đã hơn 20 năm và Xích Lô (1995) vẫn là bộ phim Việt Nam “kỳ lạ” nhất.

[Tản mạn điện ảnh] 5 phút chuyện trò vẩn vơ cùng đạo diễn Trần Anh Hùng

Thực ra, tôi biết không có nhiều cơ hội để gặp một trong số những đạo diễn mình yêu thích nhất. Và tỉ lệ đó càng thấp hơn trong trường hợp bạn muốn trực tiếp trò chuyện trực tiếp cùng họ.

Vậy nên, đầu tiên xin gửi lời cảm ơn đến NXB Nhã Nam, đơn vị đã tổ chức sự kiện giao lưu – ký tặng với đạo diễn Trần Anh Hùng, người chuyển thể cuốn sách L’Élégance des veuves của nhà văn Alice Ferney thành tác phẩm điện ảnh Eternity đang chuẩn bị được trình chiếu tại Việt Nam trong thời gian tới.

wp_20160907_09_43_24_pro

Tôi không biết trong trường hợp người khác ra sao, nhưng khi gặp một đạo diễn mình trót say mê nhiều tác phẩm, tôi lại không muốn hỏi những thứ cao siêu – vĩ đại, các thắc mắc của tôi thực ra rất nhỏ nhặt và tầm thường.

Thêm nữa, dù cuộc gặp gỡ ngắn ngủi này mới diễn ra vào sáng hôm nay (thứ 4 ngày 7 tháng 9 năm 2016), tôi không dám chắc những gì mình tường thuật theo trí nhớ phía dưới sẽ hoàn toàn chính xác vì đã quên sử dụng máy ghi âm (vả lại thực ra cũng không muốn dùng), và một phần nữa chắc sự xúc động trong tôi cũng khá lớn trước giây phút khó có được lần 2 trong đời này.

Continue reading [Tản mạn điện ảnh] 5 phút chuyện trò vẩn vơ cùng đạo diễn Trần Anh Hùng

[Tản mạn điện ảnh] Có những cái tên nằm trong mục đạo diễn trên poster sẽ khiến tôi chỉ muốn xem phim ngay lập tức

Continue reading [Tản mạn điện ảnh] Có những cái tên nằm trong mục đạo diễn trên poster sẽ khiến tôi chỉ muốn xem phim ngay lập tức

[Review phim] Mùa Hè Chiều Thẳng Đứng – The Vertical Ray of the Sun – Hùng và Haruki

Hồi bé, tôi từng có dịp lướt qua Hà Nội trong một lần về quê ngoại. Gọi là lướt vì tôi chỉ ngồi trong xe, nhìn ra ngoài. Hà Nội không nằm trong lịch trình.

Thú thật tôi chả nhớ được gì nhiều ngoài những cảm giác, hình ảnh chung chung.

Nóng, mồ hôi nhễ nhại, những chiếc quạt giấy màu tím than, mặt đường đen thẫm, loang loáng dưới ánh nắng mặt trời, người và xe, ồn ào huyên náo, những ngôi nhà bé tẹo mà lại cao lênh khênh…

Và đã kéo tất cả cửa sổ xe khách rộng hết mức nhưng vẫn oi bức kinh khủng, dù trời chỉ vừa mới mưa xong. Một cơn mưa rất to và nặng hạt. Mưa mùa hạ.

Continue reading [Review phim] Mùa Hè Chiều Thẳng Đứng – The Vertical Ray of the Sun – Hùng và Haruki